Cuối tháng 6, 1972 sau hơn hai tháng An Lộc bị bao vây, Lữ Đoàn 1 Nhẩy
Dù, Liên Đoàn 81 Biệt cách Dù đã rút ra để sau đó được chuyển ngay ra
chiến trường Quảng Trị để tiến công tái chiếm Cổ Thành tại Thị Xã này,
vì VNCH không còn quân trừ bị nữa. Hai Lực Lựơng tinh nhuệ này không có
thì giờ nghỉ ngơi tiếp tục ngay sứ mệnh chiền đấu khi tổ quốc lâm nguy.
Giữa tháng 6, sau cuộc bắt tay từ Nam lên, từ Bắc xuống của hai đại đội
Nhẩy Dù, một từ ngoài vào, một từ trong hàng phòng thủ tiến ra, vài ngàn
dân trong thị xã gồm hầu hết phụ nữ, trẻ em, người gìa cả, bị ốm đói
thương tật suốt hai tháng bị bao vây đã lên đường tiến ra QL 13 đi bộ
xuôi Nam về Chơn Thành, sau nhiều tổn thất nặng do VC chận phá, bắt bớt
người, cuối cùng đoàn dân tị nạn thảm thương này cũng về đến bên VNCH,
tuy nhiên một số không nhỏ đã nằm xuống vì đạn pháo của VC và kiệt sức.
Các trại tị nạn Phú Văn 1,2 được lập ra ở Bình Dương được lập ra cho họ
tạm thời cư ngụ. Hơn năm sau đó, một số lớn được đưa lên định cư ở Long
Khánh, lập nhà, vườn tược bắt đầu xanh tười thì tháng Tư năm 1975 ập
tới, lại một lần nữa đoàn người tị nạn năm nào ở An Lộc lại bị ngập tràn
trong máu lửa.
.
Hầu
hết lực lượng của SĐ 5 trấn giữ An Lộc từ trước và trong suốt thời gian
Thị Xã bị bao vây đã được rút ra, được thay quân bằng SĐ 18 BB. Còn bộ
chỉ huy của Tướng Hưng, Lê văn Hưng lúc này đã được lên một chức từ
Nhiệm Chức trong những ngày đầu tử thủ An Lộc, còn nằm lại điều khiển
chiến trường và chuẩn bị đón TT Nguyễn văn Thiệu lên thăm thị xã để
chính thức cho thấy đại quân VC đã bị thảm bại khi bao vây tiến đánh An
Lộc trên hai tháng trời. Chuẩn Tướng Thực Thụ Hưng đã có quân phục mới
thẳng nếp, ngôi sao mới, quân phục đẹp nhất trong các hình chụp chung
với các cấp lãnh đạo VNCH cao cấp. Tóc hớt cao, mặt trắng trẻo vì ở lâu
trong hầm, Tướng Hưng tươi cười hướng dẫn phái đoàn quan sát sự điêu tàn
của Thị Xã An Lộc. Nhất tướng công thành, vạn cốt khô của bên VC ngoài
xa và cả trong Thị Xã An Lộc gần như bị san bằng với nhiều ngàn quân và
dân thị xã đã nằm xuống, quyết chí hy sinh tử thủ chứ không đầu hàng.
Sư
Đoàn 1 Không Kỵ của quân đội Hoa Kỳ, lực lượng chính yiểm trợ không
chiến và tiếp liệu cho thị xã An Lộc, với những máy bay trực thăng mới
nhất cho chiến trường, những phi công gan lì, đã được huấn luyện kỹ
càng, thêm nhiều kinh nghiệm chiến trường đã đưa phái đoàn của TT Nguyễn
văn Thiệu vào An Lộc trong bí mật được chuẩn bị rất kỹ. Không thấy nói
chính xác cách họ đổ xuống như thế nào từ đâu, nhưng có lẽ vẫn có các
phị vụ trực thăng lên xuống bãi đáp B15 đầu Thị Xã như thường lệ, chuyện
này không có gì khác lạ đối với VC, vì nơi đáp là mặt đường QL 13, nằm
giữa hai rừng cao su bên hướng Tây che mặt Xa Cam hay xã Thanh Bình, bên
hướng Đông che mặt Đông từ đồi Gió tới, nên khi nghe thấy tiếng động cơ
và quan sát thấy trực thăng từ trên mây cao đổ xuống, thì pháo binh VC
bắt đầu bắn cầm chừng cầu may vào khoảng đáp này chứ khó điều chỉnh cho
chính xác vì không quan sát rõ ràng từng chiếc trực thăng đuợc từ xa.
Ngày
7 tháng 7, sau các chuyến lên xuống của trực thăng tại bãi đáp B-15
ngoài phạm vi Thị Xã để cho pháo binh VC chú ý đến đó như thường lệ, thì
một vài trực thăng của SĐ 1 Không Kỵ Hoa Kỳ từ trên cao bất thần đổ
xuống Sân Vận Động ngay kế bên Tòa Hành Chánh Bình Long nơi đặt hầm
phòng thủ của Tướng Hưng trong suốt cuộc bao vây. Sau đó với xe Jeep, TT
Thiệu đã được đi một vòng quan sát Thị Xã và thắp nhang tại Nghĩa Trang
của Biệt cách Dù 81, ngay bên cạnh một nhà lồng chợ gần tan nát hết của
An Lộc.
Cuộc
thăm viếng, thị sát của TT Thiệu đã đánh đấu chính thức sự thất bại của
đại quân VC không dứt điểm đuợc thị xã An Lộc, và TT VNCH đẵ đến được
nơi này bình an, chính thức coi như Thị Xã vẫn đứng vững trong lãnh thổ
của VNCH. Sau đó các trực thăng của SĐ 1 Không Kỵ lại từ trên cao bất
ngờ đáp xuống, bốc phái đoàn cao cấp nhất VNCH trở về bộ chỉ huy của SĐ 5
tại Lai Khê, sau đó có bữa picnic khoản đãi để cảm tạ sự hy sinh của
đơn vị SĐ 1 Không Kỵ Hoa Kỳ này tại đây. Vào buổi tối cùng ngày, trên
chương trình của Đài Truyền Hình, cả nước và chính VC cũng được coi, đã
nhìn thấy những hình ảnh kiêu hùng của An Lộc, thấy sự hy sinh nặng nề
của quân dân An Lộc, vẫn đứng vững trong cuộc bao vây trên hai tháng
trời của đại quân VC. Đây là một chiến thắng về tâm lý chung của toàn
lãnh thổ VNCH, làm cho VC bối rối bực mình trong chuyện không ra mắt
được thủ đô của MTGPMN là chánh phủ bù nhìn của Bắc Việt, VC dựng lên
trong miền Nam
Từ
tin tức TT Thiệu đã vào An Lộc thị sát, tưởng thưởng binh sĩ, tuy nhiên
những hình ảnh chụp chung với binh sĩ thì lại là các đơn vị của SĐ 18
vừa vào thay thế, chứ không phải các chiến sĩ tiều tụy gần kiệt sức của
SĐ 5 và Tiểu Khu Bình Long. Chuyến thăm viếng bất ngờ này của TT Thiệu
nằm ngoài vòng dự tính của quân VC, họ vẫn còn đang kiểm soát bầu trời
An Lộc bằng phòng không và đại pháo đủ loại, VC bị sự bất ngờ để thoát
dịp cho TT VNCH vào An Lộc đi quan sát Thị Xã làm VC mất mặt quá, nên
chiến trường An Lộc lại được VC chú ý hơn nữa, tiền sát viên phải quan
sát kỹ những lần bay vô thị sát sau đó hơn của bộ chỉ huy quân đội Việt
Mỹ, nếu không chiếm được AL, thì VC vẫn có cơ hội bắn pháo trúng các
nhân vật quan trọng Việt Mỹ thích vào đây quan sát như TT Thiệu của VNCH
đã từng làm..
Cuộc
viếng thăm của TT Thiệu đã gây chú ý cho tiền sát viên pháo binh VC, họ
được lịnh bám sát hơn nữa không bỏ lơ là các chuyến viếng thăm vào các
ngày sau đó, sẽ có các phóng viên, truyền hình, mang hình ảnh đứng vững
của An Lộc ra ngoài thế giới. Đúng như vậy, hai ngày sau chuyến thăm của
TT Thiệu, vào ngày 9 tháng 7, có một chuyến đi thị sát vào An Lộc của
Chuẩn Tướng Mỹ Richard Tallman, tham mưu trưởng cố vấn của Quân Đoàn 3,
vừa nhậm chức trước đó sau khi là cố vấn trưởng của SĐ 18 bộ binh VNCH,
ông và tùy tùng vào An Lộc thăm SĐ 18, khi trở ra thì bị pháo VC theo
dõi từ trước, bắn pháo vào trước khi trực thăng cất cánh tại bãi đáp,
gây tử thương cho tướng Tallman, và hai sĩ quan cao cấp Hoa Kỳ cấp tá
tháp tùng. Tướng Tallman là vị tướng cuối cùng tử thương trên chiến
trường VN. Pháo binh VC đã gây được chiến thắng lớn sau cùng trên An Lộc
là gây tử thương cho một tướng lãnh, một Chuẩn Tướng Hoa Kỳ. Như vậy
trong chiến dịch đánh An Lộc Bình Long, VC gây tử thương cho Đại Tá
Trương Hữu Đức, Thiết Đoàn 5 Kỵ Binh ở Bắc Chơn Thành bằng súng Phòng
Không bắn trúng trực thăng chỉ huy, trên An Lộc thì Pháo Binh VC gây tử
thương cho một Chuẩn tướng Hoa Kỳ.
Không
ngờ đây là một may mắn của pháo binh VC, tuy nhiên cũng là một sơ hở,
một hớ hênh của bên Hoa Kỳ, không dự đoán là cuộc viếng thăm của TT
Thiệu từ hai ngày trước đó đã làm cho VC mất mặt, gây chú ý cho pháo
binh VC bám sát, quan sát kỹ sự lên xuống của trực thăng trong thị xã
hơn. Ngoài ra, toán trực thăng này chắc chắn không đáp ngoài bãi B-15,
mà đáp ngay trại B-15, nơi khá cao khá trống trải bị quan sát dễ dàng từ
ngoài xa, đáp ở đây thì ngay trong thị xã không phải di chuyển xa. Cỏ
lẽ trực thăng vẫn nằm tại chỗ chờ đón ông tướng này đi ra, nên VC có đủ
thời gian chấm tọa độ hay là khi đáp xuống đã bị pháo VC rình rập chờ
sẵn. Nói chung là cái xui của ông Tallman và là cái may mắn của pháo
binh VC, tuy không chiếm được thị xã An Lộc, diệt được Chuẩn Tướng Hưng,
nhưng cuối cùng may mắn gây tử thương cho Chuẩn Tướng Mỹ Tallman. Tin
tức này hoàn toàn được Hoa Kỳ giữ kín khi đó, chỉ biết Tướng Mỹ này tử
thương trên chiến trường VN vì tai nạn trực thăng, chứ không nói rõ ở
đâu, mặt trận nào. Cái chết của ông được bên Hoa kỳ ghi nhận là “xui
xẻo, không cần thiết” vì Tướng Mỹ này không có nhiệm vụ trên chiến
trường An Lộc, ông trước đó là cố vấn của SĐ18, sau về làm tham mưu
trưởng cho cố vấn Quân Đoàn 3 là Tướng Hollingsworth, ông Tallman chỉ
làm một chuyến bay vào An Lộc cho biết nơi này ra sao thôi nhân dịp có
các đơn vị của SĐ18 vào đây thay quân.
Sau
đó thì các cuộc viếng thăm An Lộc của các cấp chỉ huy cao cấp Mỹ, vì tò
mò hay vì lý do khác, vẫn được an toàn diễn ra, có lẽ vì họ đã thay đổi
chiến thuật lên xuống trực thăng, cẩn thận hơn, như Tướng
Hollingsworth, cố vấn Quân Đoàn 3, ra vào nhiều lần với các nhân vật cao
cấp mà không sao. Trong các bài viết về An Lộc trên Net, tôi có đọc
những đoạn, có Sĩ Quan cao cấp không quân VNCH than phiền là có sự thỏa
thuận giữa Hoa Kỳ và VC, các trực thăng Hoa Kỳ sơn trắng dưới đáy để VC
không bắn, họ vào ra tiếp tế thực phẩm cho các cố vấn Mỹ mà không sao? .
Sự thật ở đây cho thấy trong chiến trường này, không có cấp tướng VNCH
nào hy sinh mà chỉ có tướng Mỹ Tallman hy sinh khi đi trực thăng vào An
Lộc, ngoài ra có trên 50 nhân viên phi hành, phi công Mỹ tử thương trên
An Lộc. Như vậy tỷ lệ thiệt hại nhân mạng của các sĩ quan không quân Hoa
Kỳ là cao nhất so sánh với toàn thể các đơn vị VNCH tham chiến. Chưa kể
vào ngay ngày đầu trận Lộc Ninh, trung tá cố vấn trưởng Hoa Kỳ tự sát
sau khi bị thương nặng và các sĩ quan cố vấn khác cũng tử thương hay bị
bắt sống, sau này mới được trao đổi tù binh sau hiệp định Paris.
Còn
nhìn sơn trắng dưới đáy trực thăng Mỹ mà bắn hay không bắn, thì ai từng
cầm súng, nhìn lên trời chói sáng, nghe tiến trực thăng đến vù vù, có
thể cùng với đại liên và hỏa tiễn từ trên bắn xuống tới tấp đỏ rực thì ở
đó mà còn có thời giờ phân biệt được chiếc trực thăng có sơn trắng bên
dưới hay không ?. Tại sao VC không bắn những trực thăng lẻ tẻ mà pháo
ngay trực thăng của tướng Tallman khi ông này sửa soạn trở ra cất cánh
khỏi An Lộc. Chẳng qua là VC ngáp trúng ruồi, còn từ trên trời cao, máy
bay ào ào phóng qua thời gian chì vài giây, ở đó mà phân biệt được chiếc
nào là ruồi cái, chiếc nào là ruồi đực, để mà không bắn, tất cả đều bị
VC bắn hết. Chẳng qua, máy bay Mỹ, sĩ quan Mỹ, họ học bay từ Mỹ, dĩ
nhiên tiếng Mỹ là tiếng mẹ đẻ họ, ở đây là sĩ quan Mỹ bay giỏi hơn,
trình độ sĩ quan Mỹ phải tốt nghiệp đại học, máy bay họ được bảo trì tốt
hơn, bay giỏi hơn, nhát gan hơn nên bay cẩn thận hơn và họ là thầy dậy
bay cho các phi công VNCH, cho nên tỷ lệ họ bị bắn hạ dĩ nhiên ít hơn,
vì số lượng máy bay tham dự của họ có thể ít hơn, hay chính họ có nhiều
chiến thuật, kỹ thuật khác lạ hơn. Dẫu sao chính họ đã phát minh ra trực
thăng, bay giỏi hơn, phát minh ra chiến thuật, chiến lược rồi mới
truyền lại cho học trò phi công VNCH, có giới hạn về tiếng Mỹ, giới hạn
về bảo trì, thì Không Quân VNCH cứ than là thiệt hại của mình cao hơn,
hay VC có thỏa thuận không bắn vào trực thăng Mỹ. Thấy thiệt khôi hài,
cái chết của tướng Tallman đã trả lời cho chuyện này.
Các
máy bay của không lực Mỹ thường sơn trắng bên dưới, vì khi nhìn từ dưới
lên, máy bay sẽ lẫn với mây trắng đó là yếu tố ngụy trang, nhìn từ trên
xuống thì họ sơn mầu rằn ri ngụy trang lá cây để nhìn từ trên xuống thì
lẫn với cây rừng. Còn trực thăng thì có khi sơn cả máy bay mầu xám hay
trắng nhạt, dùng cho các chuyến tải thương hay phi vụ đặc biệt, còn đa
số trực thăng Mỹ đều sơn xanh lá cây đậm mầu Olive đậm toàn thân y như
những trực thăng chuyển giao cho không lực VNCH. Còn pháo thủ cao xạ bắn
trực thăng, thì nguyên tắc phải bắn từ xa, bắn chận đầu trước khi máy
bay tới, nên lúc đó khó mà thấy hay phân biệt được mầu sơn trắng dưới
đáy vì rất nhỏ, lại từ xa, thường thì thấy ngang hông trực thăng là
nhiều nhất, lúc đó là khai hỏa bắn chận đầu rồi, ít khi đợi trực thăng
đến ngay đỉnh đầu mới bắn. nên chuyện quan sát được mầu trắng trực thăng
Mỹ để không bắn, cho rằng phi công Mỹ bay vào An Lộc dễ hơn phi công
VN, là chuyện khó tin. Ngoài ra các trực thăng chiến đấu Cobra Mỹ cũng
bắn hỏa tiễn hạ rất nhiều tăng VC, như vậy không lẽ VC chịu chết, vẫn
tránh bắn vào trực thăng Mỹ. Chiến trường hai bên đều cố giết nhau mà có
chuyện tránh bắn trực thăng này. Chưa kể số sĩ quan phi công Mỹ bị hy
sinh không nhỏ, nếu so với số lượng của phi công VN tham chiến trong
trận An Lộc. Chưa kể lúc đó, Mỹ đang dội bom miền Bắc của VC để trả đũa
các trận tiến xâm chiếm ở Miền Nam, kéo dài tới tận tháng 12, 1972, Mỹ
dội B52 vào tận Hải Phòng và Hà Nội. Ở đó mà phòng không VC tha sống cho
trực thăng Hoa Kỳ.
Còn
giữa Người Pháp điều hành các đồn điền Cao Su trên tỉnh Bình Long và
quanh An Lộc thì quan hệ giữa họ và VC đã có nhiều dàn xếp thỏa hiệp qua
nhiều năm trong cuộc chiến. Họ đóng thuế, chi tiền, cung cấp nhiều thứ
cho VC, xe đồn điền, phi cơ của người Pháp thường sơn mầu trắng và người
Pháp cũng chuyên mặc đồ trắng khi hoạt động ở đây. Trong trận An Lộc
cũng có một số người Pháp kẹt trong An Lộc, chịu pháo và cũng di tản ké
máy bay trực thăng để ra khỏi An Lộc hay đi bộ thoát về nơi an toàn.
Nói
chung là như vậy, nói riêng có thể có vài cá nhân hay nhiềuphi công
VNCH bay rất giỏi và can đảm phi thường hơn phi công Mỹ, nhưng đừng nói
ai không sợ chết, ai cũng sợ chết hết, nhưng ai can đảm hơn rời bỏ xứ Mỹ
an lành bỏ gia đình êm ấm giầu có đi nửa vòng trái đất để chết trên cái
xứ VN, có ai từ chối không bay vào An Lộc, không. Thành ra ông sĩ quan
không quân VNCH nào, phi công nào đặt ra chuyện trên là điều lố bịch. Có
nhiều phi công Mỹ chết mất xác, mà nhiều năm sau này mới tìm ra. Có
nhiều quân nhân Mỹ ngày nay vẫn còn mất tích. Còn dĩ nhiên ở miền Nam,
cũng có đầy người trốn lính, con ông cháu cha lính kiểng, chạy tiền
không dám chiến đấu. Dĩ nhiên không phải sĩ quan Mỹ nào cũng can đảm,
toán cố vấn Mỹ do một Trung Tá Mỹ cầm đầu đã từ chối theo Trung Đoàn 8 /
SĐ5 vào An Lộc những ngày 10, 11 tháng 4 … vì sợ chết. Đó là toán cố
vấn nhát gan nhất không dám tham dự trận chiến An Lộc. Trong suốt trận
bao vây An Lộc sau Lộc Ninh, không có một cố vấn Mỹ nào tử trận, các
toán cố vấn Mỹ đều được các binh sĩ trú phòng của VNCH bảo vệ an toàn.
Còn
thiệt hại bên hàng ngũ chỉ huy cao cấp của VC ra sao ? chuyện này không
bàn, vì VC không có tư cách … miễn sao chiến thắng là được, lính tráng,
sĩ quan không đeo lon lá, không đeo tên, phải dùng bí danh, dấu tên
thật như mèo dấu cứt, không quân số, ngay cái tên đảng CS cũng phải lừa
bịp đổi thành đảng Lao Động cho khỏi có mùi CS quốc tế, để lừa bịp ai
ngây thơ, tao đâu phải CS , có chữ CS nào đâu chỉ Lao Động thôi, sau 75,
thắng xong thì lại Cộng Sản tuốt, thì chuyện gian manh láu cá, gian xảo
là cách hành xử chung của CS, của VC nên không so sánh chuyện này. Quân
VNCH và Hoa Kỳ theo đúng hiệp định quốc tế Geneve, có số quân, có quân
phục, đeo tên, đeo lon lá chức vụ khi tham chiến, giống như truyện Tầu
Tam Quốc Chí, tướng lãnh nói chuyện chào nhau trước khi tham chiến,
không cần hèn hạ gian manh đá cá lăn dưa. Ai tử trận thì đều loan báo
cho dù chức vụ cao tới đâu, gia đình làm lễ an táng công khai với lễ
nghi có hình ảnh, đăng cáo phó trên báo chí tự do, phân ưu được thông
báo đầy đủ, không cần phải dấu diếm. Hai cách hành sử khác nhau dựa trên
hai nền tảng đạo đức khác nhau nên không bàn, không cần bàn thêm giữa
thủ đoạn của VC, của các xứ CS (hay chỉ có VC, mới không dám đeo lon cấp
bậc và xưng tên tuổi thật) và cách hành xử của các xứ Dân Chủ khác.
Kết
luận của trận An Lộc, quân phòng thủ An Lộc đứng vững được là do tướng
Hưng lên An Lộc với bộ chỉ huy SĐ 5 sau khi Lộc Ninh thất thủ, thay vì
không vào An Lộc như SĐ 3 chạy ra khỏi Quảng Trị, do sự can đảm anh dũng
của quân dân trú phòng, do sự anh dũng hy sinh của các lực lượng tiếp
viện, và quan trọng nhất là do sự yiểm trợ tối đa và hy sinh cao của lực
lượng không quân Việt Mỹ, nhất là phía Hoa Kỳ đã cung cấp mọi phương
tiện kỹ thuật tiếp liệu cần thiết và không ngần ngại chịu sự hy sinh.
Cho nên khi qua lần tấn công đầu năm 1975 để thăm dò của VC, khi thấy
người Mỹ không trở lại chiến trường VN cho dù chỉ bằng không lực như B52
và tiếp liệu dồi dào thì VC tấn công thẳng luôn bằng các yiểm trợ tối
đa của khối CS quốc tế đã tích lũy từ sau 72 tới 75. Trận tiến công sau
cùng của VC chưa tới hai tháng, không so sánh được với trận An Lộc, VC
đã xâm chiếm được trọn Miền Nam, Cộng Sản Quốc Tế đã cưỡng chiếm được
được mảnh đất Tự Do, Miền Nam Việt Nam.
An
Lộc đứng vững sau trận chiến hè 72, tuy nhiên chỉ còn là một ốc đảo,
tiếp liệu di chuyển vào chỉ bằng trực thăng, còn đường bộ thì VC vẫn
đóng chốt không khai thông được. VC tuy thất bại vào năm 72, nhưng đã
học được bài học rằng chiến trường sẽ được quyết định bằng không quân
Hoa Kỳ, khi không có Hoa Kỳ nữa, sau hoà đàm Paris, coi như phía Hoa Kỳ
đã bán đứng Miền Nam Việt Nam, họ đã lấy lại được tất cả tù binh, bắt
tay thỏa thuận ngầm với Trung Cộng, chia đôi được khối CS quốc tế, không
có sự đoàn kết Nga Xô – Trung Cộng nữa, thì lần lần Mỹ sẽ phá vỡ toàn
chủ nghĩa CS quốc tế do Nga Xô cầm đầu trên thế giới. Chiến trường VN
chỉ là một chiến trường qúa nhỏ bé trên chiến lược toàn cầu to lớn của
Mỹ. Sau chiến thắng 75 ở VN, khối cộng sản quốc tế do Nga cầm đầu tiến
lên chuẩn bị biến toàn Đông Nam Á thành CS, Nga phải chi viện lớn hơn
cho chư hầu VC vừa chiến thắng toàn xứ VN. Sau nhiều năm phải chi phí
cao như vậy cho khối CS quốc tế, trong khi Nga phải ngửa tay xin được
mua lúa mì của đối thủ Hoa Kỳ thì đến 1991, cộng sản Nga phải phá sản
hết tiền và tự tan vỡ. Cuối cùng thì xứ Mỹ là xứ Mỹ, họ phục vụ quyền
lợi người Mỹ trước. Mục tiêu của Hoa Kỳ sau thế chiến thứ 2 là đánh gục
chủ nghĩa Cộng Sản, Mỹ chỉ làm điều có lợi cho họ, Mỹ đến VN là vì có CS
Nga, CS Tầu đang xâm lấn nuôi dưỡng bành trướng chủ thuyết CS ở đây từ
những năm 1920’s, nên khi Mỹ không cần phải có mặt tại VN nữa, ngay cả ở
Phi Luật Tân, một thuộc địa cũ của Mỹ, mà họ cũng bỏ các căn cứ quân sự
cuối cùng vào thập niên 1980’s, thì Hoa Kỳ không cần tốn tiền duy trì
ảnh hưởng ở Miền Nam VN nữa. Việt Nam chỉ là một chiến trường cho Mỹ
huấn luyện quân, tự do thử súng đạn vũ khí mới, so tài với vũ khí của
cộng sản Nga-Tầu.
Chuyện
đất nước VN, xứ sở VN, có định mệnh riêng của nó. Tôi viết về An Lộc là
vì để cho An Lộc sống mãi trong lịch sử, cho những kỷ niệm gắn bó, một
thời ấu thơ lớn lên có trí nhớ bắt đầu ở đây, An Lộc của tôi với một
trời ấu thơ đầy kỷ niệm được giữ lại bằng các bài viết trong đây, xin
giữ lại chút lịch sử trung thực hơn cho tất cả những ai đã có một lần
gắn bó đến mảnh đất nhỏ bé này, nơi rừng thiêng nước độc, của một góc
trời xa vắng không xa Saigon là mấy, nhưng ít ai biết đến trước khi trận
An Lộc xầy ra … Từ nơi rất xa An Lộc, tôi viết cho những người đã nằm
xuống:
An Lộc Địa, Sử ghi chiến tích
Biệt Cách Dù vị quốc vong thân
Ngày 30 tháng 4, 2012.
Duongtiden
Nguồn https://kientruc5sj.wordpress.com/2014/09/03/chien-truong-an-loc-mua-he-nam-1972-tiep-theo-bai-11-den-hoi-ket-thuc-by-duongtiden/
Tiếp
đến là những bài phụ lục của An Lộc với các chi tiết chưa từng được ai
để tâm tới, lần lượt sẽ đưa lên với rất nhiều hình ảnh của An Lộc mà ít
ai nhìn thấy trước đây.
” other wrtting of An Loc battle on internet …quoted …:
Về trực thăng tiếp tế và tản thương.
–
Tất cả các trực thăng tiếp tế cũng như tản thương của Không Lực Việt
Nam Cộng Hoà đều không thể đáp xuống mặt trận An Lộc trong thời gian
cuộc chiến đang sôi động . Dư luận của các cố vấn Mỹ cho là phi công
Việt Nam Cộng Hoà nhát gan, sợ phòng không địch nên không muốn đáp xuống
trận địa. Trong lúc đó thì phi cơ trực thăng tiếp tế của Hoa Kỳ vẫn đáp
lên xuống đều đặn, đem đồ tiếp tế cho các cố vấn Mỹ của Sư Đoàn 5 Bộ
Binh Việt Nam Cộng Hoà và Tiểu Khu Bình Long, không chiếc nào bị phòng
không Cộng Sản Bắc Việt ngăn cản.
– Theo lời tường thuật của
Thiếu Tá Nguyễn Văn Ức đại diện Sư Đoàn 3 Không Quân Việt Nam Cộng Hoà,
đích thân quan sát, đàm thoại và chứng kiến tận mắt, , cho biết : Sở dĩ
trực thăng Mỹ được ra vào An Lộc một cách an toàn, là vì phía dưới luờn
của trực thăng Mỹ và các mũ phi hành của tất cả phi hành đoàn, đều có
sơn màu trắng, thay vì màu olive như các đơn vị Trực Thăng tác chiến của
Việt Nam Cộng Hoà.
Như vậy, câu hỏi được đặt ra là, phía đồng
minh Hoa Kỳ có đường giây bí mật nào liên lạc với địch quân , để nhận
được một thoả hiệp như thế hay không? …. un quote … “”
Nguồn Website Hưng Việt
No comments:
Post a Comment